BÀI HỌC LEO NÚI KHÔNG BAO GIỜ ĐẦU HÀNG

BÀI HỌC LEO NÚI KHÔNG BAO GIỜ ĐẦU HÀNG

Bạn đang "leo núi" trên hành trình chính phục tiếng Anh

…. 2 mẹ con chưa thấy đỉnh, chỉ thấy mệt, lạc hướng và muốn bỏ cuộc?

Mình cũng từng suýt rơi khỏi vách đá đó.

Cho đến khi bài học leo núi giữa đời thật kéo mình trở lại.

____

Leo núi không dành cho kẻ lười biếng, nhưng cũng không cần quá siêng năng.

Không có lối tắt. Không ai cõng con leo lên tới đỉnh. Nhưng con cần người đồng hành cho vui, để khi mệt mỏi,  khi khát nước có người quan tâm, động viên chút đỉnh. thi thoảng thưởng cho con lon nước, vài thứ quà vặt.

Và học tiếng Anh cũng vậy, bạn không thể học thay con, cũng không cần dạy mà chỉ cần đồng hành cùng con. động viên con.

Bạn không cần leo thật nhanh. Nhưng phải bước đều – và không bỏ cuộc.

____

 Nhà mình ở Vũng Tàu và mình thường đưa con đi leo Núi Lớn ở Vũng Tàu. Thi thoảng Thuỳ cũng hay đưa con đi leo lên tượng Chúa Giang Tay vì ở có thể gặp rất nhiều khách du lịch.

Và có 1 sự trùng hơp không hề nhẹ là Đường lên tượng Chúa Giê-su Vũng Tàu có khoảng 1000 bậc thang và số bài học trong phần mềm Razkids mà Thuỳ yêu cầu con hoàn thành cũng có khảong 1000 bài học.

Cho nên Thuỳ hay nói với con rằng, Mỗi lần con hoàn thành 1 bài học là con đã bước lên được bực cầu thang và gần Chúa hơn 1 chút.  

Chỉ cần con đừng dừng lại là con sẽ lên đến với Chúa. Và chỉ cần con không dừng lại là con sẽ thành thạo tiếng Anh.

Lần đầu tiên mình leo Tượng Chúa. Khi đó Thuỳ đi với ông xã, lúc đó Thuỳ mới cưới.

Trời  nắng. Đường xa. Đầu gối đau. Đi được nửa đường, Thuỳ  thấy nhiều người bỏ cuộc, quay lui nên  Thuỳ  nhõng nhẽo đòi về và ông xã chiều nên mình chưa hoàn thành được nó.

Nhưng Thuỳ đã luôn nghĩ, chẳng nhẽ khách du lịch khắp nơi họ về họ leo được còn mình ở ngay đây luôn lại không một lên  đến đỉnh để ngắm toàn cảnh thành phố Vũng Tàu hay sao.

Dự định vẫn là dự định, mỗi lần nhớ lại cảm giác nóng nực, khó  chịu, đau lưng, đâu chân là mình lại thôi, không đi nữa.

Đến khi 2 con đã lớn bé đầu 5 tuổi và bé thứ 2 được hơn 2 tuổi thì một hôm có người nhà đến chơi và rủ đi leo tượng Chúa cho biết, mình lười nhưng các con cũng háo hức nên mình  quyết định đi.

 Lần này đi đông và 2 đứa nhỏ thì chưa hề biết sợ là gì, chúng tung tăng chạy trước đoàn và còn bỏ xa cả người lớn. Mọi người ai cũng khen ngợi các con, cả các bác khách du lịch cũng vỗ tay khen các con vậy là các con lại càng hưng thú hơn. Cứ cách vài trăm bực thang lại có 1 trạm nghỉ. Các con cứ đến trạm nghỉ là dừng lại uống nước và chờ mẹ

Nhờ vậy mà hôm đó Thuỳ đã lần đầu tiên sau gần 8 năm mới leo Tượng Chúa lần 2 và đã chinh phục được. đỉnh núi này. Từ đó việc leo núi ở bất cứ nơi nào cũng không làm mình nản nữa.

Thực lòng mà nói thì trong cuộc theo núi này, mình không động viên con mà chính con đã động viên mình hoàn thành đường cuộc leo núi.

Và trong cuộc  chinh phục đỉnh núi mang tên tiêng Anh, Cũng tương tự như vậy. mình chỉ là người khởi xướng và chỉ cho con con đường cần đi. rồi con tự đi và con kéo cả mình theo. Vì đồng hành với con mà mình cũng vọt vẹt được 1 chút tiếng Anh. Con còn động viên mình đọc tiếng Anh và chỗ nào sai con còn sửa cho mẹ. Mỗi lần mình đọc mãi không đúng. Con còn động viên mình “ Thôi chữ đó mẹ đọc không được thì mẹ đọc gần đúng là được rồi. Người lớn như mẹ đọc được như vậy là ngon rồi đó”

____

Chị em biết không?

Không ai thành công mà không từng “muốn bỏ cuộc”.

Không đứa trẻ nào đơn độc 1 mình mà kiên nhẫn đi đến đỉnh cao.  Bất kỳ ai muốn thành công cũng cần người đưa đường chỉ lối. Không biết thì hỏi, muốn giỏi phải học. Nhưng con học tiếng Anh, con không dám hỏi thầy, con không dám hỏi bạn. mà nói thiệt là có hỏi chưa chắc đã có câu trả lời đúng, bởi Thầy cô mà biết đến cái gọi là quy luật của việc tiếp thu ngôn ngữ thì họ đã dạy cho học sinh hết rồi, họ giấu làm gì, họ cũng muôn học sinh của họ giỏi để họ đỡ khổ chứ.  chỉ là họ chưa biết mà thôi.

Giống như leo núi, bạn không thể mò đường. Bạn cần bản đồ.

Bạn không cần nỗ lực, không cần cố gắng chỉ cần bước từng bước 1 đừng dừng lại là được.

Nếu bạn đang loay hoay với  việc giúp con học tiếng Anh.

– Không biết  dùng tài liệu gì cho con học vui nhất, khoa học nhất, ý nghĩa nhất.

– Áp lực vì tiền bạc, vì thời gian.

– Con càng học càng chán.

– Sợ bị đánh giá

– Mệt mỏi vì con không nghe lời.

→ Thuỳ  hiểu cảm giác đó. Vì Thuỳ từng dạy con trong lạc lối.

____

Giải pháp không nằm ở  học nhiều hơn.

Giải pháp là:  xây dưng thói quen tự học tiếng Anh tại nhà cho con để con tự học.

Thuỳ sẽ giúp bạn lên 1 lộ trình riêng cho con của bạn.

– Mình sẽ học cái gì

– Bao lâu thì thấy kết quả

Không đoán mò nữa. không phải cứ đóng tiền và chờ đợi và  hi vọng trong vô vọng nữa.

____

Con bạn không cần phải ngồi yên 1 chỗ học nữa,. con sẽ học mọi lúc mọi nơi.

Bạn không cần nhắc nhở con học nữa, con sẽ xin bạn được học.

Con bạn sẽ không còn học trước quên sau nữa. mà học đến đâu dùng luôn đến đó không bao giời quên. .

____

Mỗi lần bạn định dừng lại vì thấy mệt, nhớ điều này:

– Con bạn đang cần bạn đi cùng con cho vui, mà không cần bạn dạy.

Đừng để con một mình leo lên đỉnh núi rồi gào thét “ Mẹ ơi, con làm được rồi”. lúc đó bạn đang ở quá xa con. bạn có nghe được không? Tại sao không đi cùng con và cùng con ăn mừng chiến thắng?

– Và bạn… đang gần tới đỉnh hơn bạn nghĩ.

Chỉ cần bước thêm 1 đoạn nữa.

____

Nếu bạn đã đọc tới đây…

Đừng giữ câu chuyện leo núi cho riêng mình.

Tag để nhắc ai đó đang mệt mỏi trên hành trình làm mẹ rằng:

Bạn không cô đơn. Bạn không yếu kém.

Bạn chỉ đang ở khúc cua – trước khi thấy đỉnh mà thôi.

Bài viết cùng danh mục